Hát đò đưa Bến Nại Hà

Hát đò đưa Bến Nại Hà
Khoan hò khoan Ta rời bến người Giữa mùa đại dịch Con đò này chỉ chở một người thôi Thân lạnh giá trái tim thôi đập Lưu luyến kiếp người linh hồn còn ấm Xin đừng quay mặt lại hồn ơi Khoan dô khoan

(Ảnh: Trần Bảo Toàn)



HÁT ĐÒ ĐƯA BẾN NẠI HÀ

(Nguyễn Quốc Văn)



Khoan hò khoan

Ta rời bến người

Giữa mùa đại dịch


Con đò này 

chỉ chở một người thôi

Thân lạnh giá 

trái tim thôi đập

Lưu luyến kiếp người 

linh hồn còn ấm

Xin đừng quay mặt lại hồn ơi

Khoan dô khoan


Rời đắng rời cay

Con đò này 

chỉ một người lái đò

Hai ngàn hai mốt năm 

tóc chưa bạc nổi

Tai chật chội 

đựng bao lời trăng trối

Mắt tối tăm 

nỗi tiếc nuối cõi đời

Là dô hò khoan


Bỏ bùi bỏ ngọt

Linh hồn ơi 

ta đưa ngươi về sáng tối

Hết hư danh, tình ái, bạc tiền

Hết một kiếp 

vào luân hồi vời vợi

Tất cả hư không, 

tất cả hết đầy vơi

Khoan hỡi là khoan


Vầng sáng tới rồi

Kiếp người ơi, 

ơi hỡi kiếp người ơi

Vô nghĩa hết 

kiếp thông cao, cỏ thấp 

Ta chở ngươi về 

ngươi hãy tan vào đất

thoát vào trời, vào nước, lửa tái sinh


Khoan hò khoan, 

khoan là khoan, 

ơi hò khoan

Sông Nại Hà qua, 

xin hồn đừng quay lại

Xin đừng khóc 

đừng than 

đừng ai oán


Khoan hò khoan, 

ơi hỡi đò sang ngang

khoan hò khoan 

khoan khoan là hò khoan


Khoan là khoan, 

ới ơi là trần gian


Khoan hò khoan, 

khoan khoan khoan hò khoan


Khoan là khoan, 

ới ơi là nhân gian

Khoan hò khoan, 

khoan khoan khoan hò khoan…