Hòa Bình

Hòa Bình
Vịn vai mây ngược dốc Cun Bám thung Khe khói mây đùn trắng mây Cách nhau chỉ mấy sải tay Lần đường đêm giữa ban ngày chơi vơi Trời nằm ngang núi tắm hơi Rừng xanh người bén duyên trời đó em


(Ảnh: Trần Bảo Toàn)

 

Vịn vai mây ngược dốc Cun

Bám thung Khe khói mây đùn trắng mây

Cách nhau chỉ mấy sải tay

Lần đường đêm giữa ban ngày chơi vơi

 

Trời nằm ngang núi tắm hơi

Rừng xanh người bén duyên trời đó em

Sương mù trắng chẳng nỡ đen

Nhìn nhau không rõ nên khen thế nào

 

Sông Đà đổ tự núi cao

Nơi làm ra điện vắng sao, tối trời

Ai lên phố Đúng cùng tôi

Nếm cá anh vũ với người lạ quen

 

Nhà bên sông mới lên đèn

Vừa qua cầu Trắng, cầu Đen đã chờ

Mang danh của những giấc mơ

Tên em vần điệu bài thơ hòa bình

 

Kỳ Sơn gió lúm đồng tiền

Mai Châu con gái vừa hiền vừa xinh

Rể bản Lác, dâu Thịnh Minh

Làng khai hoang cũ đã thành phố vui

 

Tôi về chốn cũ tìm người

Các bác tôi đã lên trời từ lâu

Sông Đà bên thấp bên cao

Thác nghèo gom bạc làm giầu nước non…

 

Nguyễn Quốc Văn