Hòn đảo không tên

Hòn đảo không tên
Ở nơi ấy có hòn đảo không tên Nhô lên từ đáy biển Chỉ cách nửa tầm nhìn đã là bờ là bến Nhưng tự bao giờ tiếng gọi vẫn xa nhau Lúc neo tàu găm tới tầng cát sâu

(Ảnh: Kim Anh)


HÒN ĐẢO KHÔNG TÊN

 (Trương Minh Hiếu)

 

Ở nơi ấy có hòn đảo không tên

Nhô lên từ đáy biển

Chỉ cách nửa tầm nhìn đã là bờ là bến

Nhưng tự bao giờ tiếng gọi vẫn xa nhau

 

Lúc neo tàu găm tới tầng cát sâu

Chúng tôi nối chân nhau ùa lên với đảo

Vin lệch nhành cây, bám đu nhàu vai áo

Dừng lại giữa chông chênh nhìn bốn phía biển trời

 

Đảo vắng cánh chim. Đảo heo hút bóng người

Con ve bỏ đàn ép ngực vào vách đá

Tiếng réo ran ngỡ quen mà rất lạ

Ngân vang níu giữ mùa hè

 

Đêm sao rơi, thao thức gió tràn trề

Đảo lặng thinh chìm giữa ngàn tiếng sóng

Người với đảo vo tròn cơn trống vắng

Sớm mai lên nao nức gọi mặt trời

 

Là gì đâu đến từ phía xa xôi

Chúng tôi tìm ra đảo

Tàu nhổ neo lưu luyến lời hư ảo

Chở ước hẹn quay về thầm thĩ đảo không tên