Khao khát xuân xanh

Khao khát xuân xanh
Em thấy mình có lỗi trước xuân xanh. Khi hạ về nồng nàn góc phố Mỗi độ xuân sang, vội nhìn qua khe cửa Giấc mơ xưa, hiện hữu ùa về. Thật giản đơn, em chỉ là cô bé vướng bùa mê.

(Ảnh: Đặng Văn Tôn)


KHAO KHÁT XUÂN XANH

(Phan Hà)


Em thấy mình có lỗi trước xuân xanh. 

Khi hạ về nồng nàn góc phố

Mỗi độ xuân sang, vội nhìn qua khe cửa

Giấc mơ xưa, hiện hữu ùa về.

Thật giản đơn, em chỉ là cô bé vướng bùa mê.

Tắm ướt sương đêm với câu thề nguyên vẹn.

Chẳng bon chen vì biết lượng đời rất chật.

Chẳng nghĩ mình là ai? Quay quắt giấc mơ dài.

Dòng sông nhỏ, neo cánh buồm mơ ước.

Có gì đâu, cơm dẻo mỗi buổi chiều.

Em trở về đúng nghĩa của thương yêu.

Vẫn giản dị hai chiều thương nhớ

Ngày làm việc bình yên như hơi thở

Đêm ngủ sâu chẳng trăn trở suy tư.

Sống đơn giản, bình yên và hạnh phúc.

Sông suối thành dòng, phố xá lấn xô

Em vẫn là em vẫn dại vẫn khờ.

Em vẫn cánh chuồn chuồn mỏng manh trong giông bão

Mưa ngập lối về, bao chắn cả con đê.

Về đi em câu thơ đời dang dở

Gồng gánh đủ rồi, kẽo kẹt đôi vai

Về đi em, bước loạn nhịp sai

Gió đổi chiều vin vào câu hát cũ

Giá như em cũng biết mình đủ.

Cánh buồm nâu, gió thổi đồng chiều

Về đi em nếu đủ thương yêu

Trái tim nóng ủ mùa đông bắc cực.

Về đi em. Trái tim anh phồn thực

Dâng hiến cho em ngay cả lúc đêm về

Về đi em. Không phải cơn mê

Ta nắm tay nhau trong chiều lộng gió

Không còn nữa cánh buồm dâu bể

Yêu đến tận cùng, vẫn khao khát xuân xanh