Màu yêu thương

Màu yêu thương
đã cuối ngày nên màu nắng phai phôi hoàng hôn tím phủ lối đời tim tím trăng hạ huyền chập chờn như tắt lịm trong tiếng thở dài man mác lũ chim đêm.... đừng khóc nghe em cho đời đẫm ướt thêm


(Ảnh: Trần Bảo Toàn)


MÀU YÊU THƯƠNG!

(Nguyễn Ngọc Thạch)

 

đã cuối ngày nên màu nắng phai phôi

hoàng hôn tím phủ lối đời tim tím

trăng hạ huyền chập chờn như tắt lịm

trong tiếng thở dài man mác lũ chim đêm....

đừng khóc nghe em cho đời đẫm ướt thêm

ngày đã hết, anh rọi đèn thay ánh nắng

dùng máu đỏ xóa hai từ trống vắng

giữa mảng đêm cô độc đến sần sùi !

đào xới nỗi buồn nhặt nhạnh niềm vui

như khai phá núi đồi tìm đá quý

anh lật tung cả hai đầu thế kỷ

cuối con đường ta chợt nhận ra nhau...

nhưng ngày dài đã khép lại từ lâu

không gian vắng phủ gam màu tím thẫm

anh nhìn thấy quả trái mùa đang chín

quả yêu thương treo lủng lẳng trên cành...!

 

   NTN.       Ngày 11/05/2020