Nhớ Nguyễn Du

Nhớ Nguyễn Du
Ngồi bến sông La Nhìn nước, nhìn trời ... Nhìn một cánh buồm giương cánh như dơi Cánh vạm vỡ, gọi ngọn triều sóng bạc Đen rầm biển khơi Gọi mây đen ùn kín những chân trời.

 

 

 

Ngồi bến sông La

Nhìn nước, nhìn trời ...

Nhìn một cánh buồm

giương cánh như dơi

Cánh vạm vỡ,

gọi ngọn triều sóng bạc

Đen rầm biển khơi 

Gọi mây đen

ùn kín những chân trời.

 

Đêm xuống dần,

Trăng in bãi cát, 

Tiếng vạc nào trong vẻo

Rạn chuông ngân?

Đám mây nào "Du Du Thiên Tải",

đã nghìn năm?

 

Con ngồi đếm,

những mùa rằm bạc tóc.

Ba trăm năm đến chưa? 

Đợi chờ con số lẻ,

đến bao giờ?

Nghe mây bay nước chảy,

khóc trên ngàn.

Nghe phờ phật, 

Áo hàn Nho đẫm nước ...

Áo xanh Tư Mã,

phơi mãi đến giờ...

 

Đêm nay con về bên Người.

Thõng chân buông,

Xôn xao câu ví dặm.

Ai giận ai?

Ai còn biết tiếng Thương?

Cùng Nguyễn ngồi nghe trăng sao,

Lấp láy, 

Líu ríu gọi nhau,

Gửi về khúc Quảng Lăng.

 

Một dòng sông,

lóng lánh Ngân Hà.

Một trời mây, 

soi trắng nước sông La.

Một tiếng à ơi, 

cạn lời bên Hồng Lĩnh.

Một tiếng gió ngàn thông, 

Vi vút mấy anh hùng?

 

Nghĩa quân Nguyễn Trãi,

Lời hịch Quang Trung,

Từ Hải chết đứng,

Kiều nhi vương víu bè lau,

Sóng bạc trùng trùng.

Điệu Quảng Lăng của Kê Khang

Điềm tĩnh êm trôi sóng nước 

Nước trôi, Lưu Thủy vẫn trôi .

Điệu Quảng Lăng nhẹ bước, 

Bay lên chấp chới mây trời . 

Hành Vân cho mây bay,

 

Sao nhạc lừng chừng đứng lại ?

Mây ngàn năm

đâu tan cuộc một ngày?

Nhạc chuyển,

sông trôi.

Mây vần vũ bay bay...

Thế giới Sắc Không,

Theo đàn hạc trắng.

Một mình ta tỉnh, 

Ai người tỉnh say?

 

Lưỡi gươm đao phủ nấn ná phút giây, 

Loáng ánh thép trên mái đầu trầm mặc.

Xé rách gió cho thanh âm của nhạc,

Về với trên kia,

bóng một Chân Nhân.

Bàn tay Kê Khang,

có rỉ máu năm đầu ngón? 

Sao thanh âm,

khô chát víu hình hài 

 

Dòng Thương chảy,

mượt mà Lưu Thủy.

Dòng Tiên bay,

vòi vọi Hành Vân.

Dòng đời,

dấm dắt băn khoăn ...

Những nốt đàn quần quật,

Nỗi đau ngổn ngang,

đứt nẩy những dây đàn...

 

Kê Khang đi rồi,

Nguyễn cũng dời chân ...

Soi mặt vào sông Ngân,

Nước La Giang thao thiết chảy,

Lệ La Giang,

khô quằn cồn cát cháy.

Nguyễn ơi, 

Thấp thoáng ...

cánh buồm...

xa xa....

Đâu bến đục, 

Đâu bến trong ?

Đâu là cửa,

Đâu là nhà?

Hạc kêu đêm lạnh 

Vỡ òa hạt đau....

 

La Vinh