Phượng Vàng

Phượng Vàng
Phượng Vàng rụng hết rồi anh Và lời hẹn cũng tan thành khói sương Chẳng còn ấm áp lời thương Màu hoa phai bạc, con đường ngút xa.


 

(Gửi người hứa tặng tôi Phượng Vàng …. rồi quên!)


 

Phượng Vàng rụng hết rồi anh 

Và lời hẹn cũng tan thành khói sương

Chẳng còn ấm áp lời thương

Màu hoa phai bạc, con đường ngút xa.

 

Chỉ còn lại một mình ta…

Và héo úa... 

                   với màu hoa lìa cành 

Như tình yêu vốn mong manh

Như chùm hoa, thoắt đã thành mây bay…

 

Ai về nơi ấy chiều nay

Cho tôi gửi lại quãng ngày dấu yêu.

 

Phạm Minh Châu