Tình mẹ ấm mãi

Tình mẹ ấm mãi
Thoáng gió lùa lạnh buốt Lay khẽ dải ruy-băng Tuyết nhờ nhờ cửa sổ Lạnh len vào trong chăn. Dì đến giường cháu gái Chợt hốt hoảng, sững sờ

(Ảnh: Trần Bảo Toàn)


 

TÌNH MẸ ẤM MÃI

(La Vinh)


Thoáng gió lùa lạnh buốt

Lay khẽ dải ruy-băng

Tuyết nhờ nhờ cửa sổ

Lạnh len vào trong chăn.


Dì đến giường cháu gái

Chợt hốt hoảng, sững sờ

Mùi thịt da con trẻ

Thoang thoảng ấm đâu đây!


Chỉ chiếc giường trống không

Cửa lớn chưa kịp khép

Không còn cả chăn lông

Phòng nhỏ thành mênh mông!


Mặc thêm đống áo quần

Khăn trùm đùm kín mặt

Dì liêu xiêu trong đêm

Gió tuyết từng cơn giật.


Dưới ánh trăng mờ ảo

Hàng thánh giá nhấp nhô

Một thân hình nho nhỏ

Đôi vai lệch nghiêng xô.


Mộ chị mình tuyết xốp

Được đắp bằng chăn lông

Tiếng cháu gái thổn thức:

– “Mẹ ơi!….Lạnh lắm không?”


Một chục năm về trước

Gần sáng mẹ chuyển sinh

Bão tuyết cuồn cuộn buốt

Trong phòng, mẹ một mình.


Điện thoại không liên lạc

Mẹ mang con lên đường

Quặn thắt mẹ ngã xuống

Bò lê bên vệ đường.


Mẹ tránh rét chân cầu

Răng cắn nhau, buộc rún

Cởi hết cả áo choàng

Nằm trùm cho con ấm…


Mãi tới trưa hôm sau

Xe cứu thương inh ỏi:

– “Nước ơi! Mẹ đã nói

Lời gì dưới chân cầu?”