Trẻ

Trẻ
Mấy triệu năm, Mặt Trời vẫn không già. Trên cung Quảng, Hằng Nga thêm tuổi ... Bên gốc đa xưa, Lá sen nõn che đầu. Chăn ở đồng xa, Làng vẫn bắt mất trâu,

(Ảnh: Ngan Nguyen)




TRẺ 

(La Vinh)


Mấy triệu năm,

Mặt Trời vẫn không già.

Trên cung Quảng, 

Hằng Nga thêm tuổi ...


Bên gốc đa xưa,

Lá sen nõn che đầu.

Chăn ở đồng xa,

Làng vẫn bắt mất trâu,

Cuội ơi, Cuội hỡi!

Thế gian hết bể đến dâu

Vẫn còn lại một mình con trẻ ...

Chỉ Vô Vi,

Chẳng nhìn trước ngó sau...


Ai mây trắng nhớ quê,

Ai quyền lực bạc đầu.

Ai dò bụng bể nông sâu,

Ai quỷ dắt đi, ném Đức xuống cầu, 

Bước qua sông Nại Hà,

Ước làm người tử tế?


Mỗi sáng chào bình minh,

Nhớ lại ngày sáng thế.

Nhân loại sơ sinh,

Oa oa tiếng trẻ. 

Chúa hôn, Phật nựng, Đạo cầm tay...


Rồi bùn đất nuôi tấm thân lớn dậy từng ngày, 

Rồi Danh, Lợi, Tình bỏ bùa cho thân xác,

Ôm bọt bèo, 

Mà sung sướng ngất ngây ...


Ba vạn sáu ngàn ngày là mấy?

Nhìn nhân gian múa máy,

Chỉ nực cười ...


Chỉ sáng mai,

Tâm thật tĩnh ngắm Mặt Trời,

Xanh biếc, xanh non, xanh như mắt trẻ,

Muốn được chăn trâu,

Theo Cuội về trời,

Dưới bóng đa,

Ta ngủ dậy,

Rồi chơi... 

 

DIỄN

(Anh Vũ)


Sấm vang động,

Mưa đổ ào,

Sét khét lẹt,

Chớp nơi nào lóe sáng...


Bỗng dưng, giông gió tan hoang,

Bỗng dưng trời thắm,

Mây vàng lại bay...


Bỗng dưng mũm mĩm bàn tay,

Hình như con trẻ thơ ngây nhìn mình.

Hình như mình gặp bóng hình 

Tuổi thơ, tay nắm; đi tìm tuổi thơ... 

Bất ngờ sau một trận mưa, 

Có không, được mất, thiếu thừa, trả vay...


Xa xăm tiếng vỗ bàn tay,

Một bàn tay vẫy,

Nơi này đã yên?


Không đâu, bão nỗi sấm rền,

Không đâu, cái Ác thượng trên vũ đài

Ngàn năm qua, vở bi hài,

Đóng vai kịch sĩ, mà ai biết mình? 

Thiện Ác tất cả phân minh,

Cứ dư nước mắt khóc Tình hôm qua.

Làm diễn viên, 

Phải là Tà,

Chẳng cần diễn bởi đã Ma Quỷ rồi

Thiện căn đâu, Nguyễn Du ơi? 

Có nghe sấm sét bên trời sắp vang…