Trên đồng bãi hoang xưa

Trên đồng bãi hoang xưa
Xưa quê nghèo lấp xấp cánh đồng hoang Là lau sậy xanh ngút ngàn cỏ dại Là nắng nẻ chân chim, là mưa giăng trắng bãi Là khô cằn vô vọng những mùa lên Bước chân trần bùn lấm mảnh lưng khom

(Ảnh: Lam Châu)



TRÊN ĐỒNG BÃI HOANG XƯA

(Trương Minh Hiếu)


Xưa quê nghèo lấp xấp cánh đồng hoang

Là lau sậy xanh ngút ngàn cỏ dại

Là nắng nẻ chân chim, là mưa giăng trắng bãi

Là khô cằn vô vọng những mùa lên


Bước chân trần bùn lấm mảnh lưng khom

Cỏ xé toạc phơ phếch lần áo bạc

Mồ hôi mặn mẹ nhấp qua cơn khát

Bữa ăn trưa nắng trộn bát cơm đồng


Mẹ gieo mầm xuân hạ thu đông

Mùa quả chín ngọt đằm cơn giông bão

Đồng tiền lẻ góp gom thơm thảo

Con nên người thương bóng mẹ già nua


Đô thị mọc trên đồng bãi hoang xưa

Dấu cuốc cày vùi sâu tầng cát lấp

Cánh chim dại dùng dằng bay trú ẩn

Gió thổi về ngơ ngẩn lối quen đi


Vệt khói mờ chạng vạng bóng chiều quê

Cò chấp chới xa tít vờn đôi cánh

Nhà xếp tầng trùng trùng theo tiếng máy

Tóc mẹ bay mây trắng thả lên trời