Vẫn mãi là em

Vẫn mãi là em
Em mãi là em Cô gái quê của một miền dân giã Đã ra chốn thị thành Vẫn mải mê mơ về ngôi làng nhỏ Tóc đã bạc màu Vẫn nhớ lời ru êm đềm của ngoại

(Ảnh: Đặng Văn Tôn)


VẪN MÃI LÀ EM

(Lương Duyên Thắng)


Em mãi là em

Cô gái quê 

của một miền dân giã

Đã ra chốn thị thành

Vẫn mải mê 

mơ về ngôi làng nhỏ

Tóc đã bạc màu 

Vẫn nhớ lời ru 

êm đềm của ngoại

Vẫn mang theo hoài

Bóng dáng mẹ đưa nôi

Em mãi là em

Tóc đã phai màu 

vẫn nhớ thời thiếu nữ

Tim mỏi mệt rồi

Vẫn đếm lá mùa thu

Nơi chốn phố phường 

thương cây cầu đã cũ

Thương dáng người xưa 

thời mặc áo nâu sồng

Em vẫn là em

Trong  sáng dịu dàng 

như ngọn gió heo may

Như mây trắng 

trên nền trời xanh biếc

Như tình yêu 

chứa chan và bất diệt

Như mảnh đất quê nhà 

thấm đẫm giọt mồ hôi

Em mãi là em

Vẫn khao khát hoài 

Về đếm nắng bên sông

Vẫn ước ao hoài

Sống lại thời nghịch cát

Trên quê hương mình

Đất sỏi rát bàn chân

Em mãi là em

Tóc dẫu bạc rồi 

vẫn mơ được mẹ đánh đòn

Như núi đã già vẫn mơ về làn mây ấm

Quá nửa đời người vẫn mải mê mơ về thời thiếu nữ

Như biển đã bạc đầu vẫn mơ hoài về con sông nhỏ

Như suối đã cạn rồi , không nguôi nỗi nhớ nguồn xa

Dẫu đã xa xôi vẫn nhớ hoài về con đường nhỏ

Nhớ mảnh trăng treo trên cây gạo đầu làng

nhớ nụ hôn đầu dịu ngọt đam mê

Em mãi là em 

ngồi thơ thẩn bên sông

hát bài hát xưa 

của một thời con gái

Bài hát của một thời yêu nhau vụng dại

Về con sông quê 

mải miết trôi không bao giờ trở lại

Và những ngày xưa 

thân thương đã ra đi mãi mãi

Tình yêu quê nhà vẫn chảy mãi trong tim