Cha

Cha
Khi cha mất em đã là người lớn Biết tư duy nên đau đớn thật nhiều Cha anh mất khi anh còn đỏ hỏn Nên khổ đau chẳng có bao nhiêu Đừng so sánh những điều bất hạnh


(Ảnh: Lan Phương)


CHA

(Nguyễn Văn Thông)

 

Khi cha mất em đã là người lớn

Biết tư duy nên đau đớn thật nhiều

Cha anh mất khi anh còn đỏ hỏn

Nên khổ đau chẳng có bao nhiêu

Đừng so sánh những điều bất hạnh

Mẹ theo cha khi anh mới lên mười

Rồi trải qua những năm cải cách*

Lăn lóc giữa đời đứa trẻ mồ côi

Mẹ chẳng kịp nói mình con ai

Thì vẫn lớn cho dù nhếch nhác

Chữ nghĩa không và không tiền bạc

Lang thang bốn bể gọi là nhà

Có sao đâu tên mẹ đặt cho ta ,

ta phải lớn và ta phải sống

Biển ơi,xin người đừng nổi sóng,

Dìm con giữa hun hút xa sâu

Buồn ư?

Xin chỉ nói một câu

Buồn quá lớn , còn ta quá nhỏ

Thương thì cứ thương,nhớ thì cứ nhớ

Nhưng

Phía trước là ngày mai

Rộng

Dài