Chốn linh hồn

Chốn linh hồn
Em biết Anh chẳng còn bờ vai nào Cho em tựa Khi lòng mềm hoang vắng Cho em mong Chở che em khi nắng Chắn bão giông Ngăn gió giật lũ giăng

(Ảnh: Đặng Văn Tôn)

CHỐN LINH HỒN

(Nguyễn Quốc Văn)

 

 

Em biết 

Anh chẳng còn bờ vai nào

Cho em tựa 

Khi lòng mềm hoang vắng

 

Cho em mong

Chở che em khi nắng

Chắn bão giông

Ngăn gió giật lũ giăng

 

Em biết 

Hai vai anh trĩu nặng

Gánh hôm nay oằn 

Gánh quá khứ xa xăm

 

Đôi vai rộng 

Giờ đã mòn vạn dặm

Em làm sao ngả bóng được xuống anh

 

Em biết thế 

Nên em luôn đứng thẳng

Những ban mai 

Hay những buổi chiều hôm

 

Em không tựa vào vai đâu anh ạ

Nơi em ngã vào anh là chốn linh hồn…