Cô đơn

Cô đơn
Nắng chiều đã xoải bóng dài, Gió chiều man mác, khoan thai dịu dàng... Nắng hôn lên dậu Cúc vàng, Ngẩn ngơ khoe sắc bên hàng dừa xanh! Bâng khuâng chim hót trên cành, Đàn trâu gặm cỏ hiền lành, ngây thơ...


(Ảnh: Pixabay)


CÔ ĐƠN...!

(Ngọc Thạch)

 

Nắng chiều đã xoải bóng dài,

Gió chiều man mác, khoan thai dịu dàng...

Nắng hôn lên dậu Cúc vàng,

Ngẩn ngơ khoe sắc bên hàng dừa xanh!

Bâng khuâng chim hót trên cành,

Đàn trâu gặm cỏ hiền lành, ngây thơ...

Đò ngang sắp cập đến bờ,

Nao lòng người đứng thẫn thờ...đợi nhau!

Kéo nghiêng nón lá trên đầu,

Để em che bớt chút sầu lụy vương.

...Đợi anh trăm nhớ, ngàn thương,

Khi anh cất bước lên đường ra đi...

Cho dù thầy mẹ khinh khi.

Lòng em khắc khoải chỉ vì anh thôi!

Cánh buồm anh lướt ra khơi

Sao anh quên hết những lời thề xưa?

Quê nhà không kể nắng mưa,

Em luôn nhung nhớ sáng trưa đợi người....

Nắng chiều tắt hẳn nụ cười,

Mà em vẫn đứng...bồi hồi ngóng trông!

Đò ngang qua chuyến sau cùng,

Thẫn thờ em đơi sao lòng tái tê..

Gửi hồn trong cõi đê mê,

Chiều tàn cất bước ra về....Cô đơn!...


Ngày 26/04/2015