Có khi nào anh?

Có khi nào anh?
Em muốn trao anh một nụ hôn sâu Hút hết khổ đau những ngày anh còn trẻ Cả những ngày anh còn thơ bé Mẹ không về, bố đã bỏ ra đi. Những vết máu loang, những vệt bầm tím đỏ Bàng hoàng, bóng đen níu chân về góc nhỏ

(Ảnh: Trần Bảo Toàn)



CÓ KHI NÀO ANH?

(Nguyễn Phương Thủy)

 

Em muốn trao anh một nụ hôn sâu

Hút hết khổ đau những ngày anh còn trẻ

Cả những ngày anh còn thơ bé

Mẹ không về, bố đã bỏ ra đi.

 

Những vết máu loang, những vệt bầm tím đỏ

Bàng hoàng, bóng đen níu chân về góc nhỏ

Nơi tâm hồn dập nát ánh hoàng hôn

Nơi khắc khoải sớm hôm cầu cứu mẹ

Không về, bố đã bỏ ra đi.

 

Em muốn trao anh một nửa cuộc đời

Một nửa thôi, còn lành nguyên gió biển

Một nửa buồn em xin giữ lại

Thuở vào đời, em không có mẹ cha.

Mỗi bước em đi, mỗi bước xa 

Nhặt nắng gom sương, một mình hối hả

Tuyết không chỉ rơi khi mùa đông buốt giá

Bão không chỉ về trong giông gió mưa sa.

 

Em muốn trao anh bát ngát một rừng hoa

Sức mạnh tiềm tàng trong từng cánh nở

Dạt dào, thơm như dòng sữa mẹ

Khát một đời, anh chỉ thấy trong mơ.

 

Em muốn trao anh cả một bầu trời thơ

Và muôn câu hát hò ơ ví dặm

Gọi tình yêu chín đằm hương lúa mới

Khởi đầu cho sự sống sinh sôi.

 

Có khi nào anh? Trong trắng tinh khôi

Không dĩ vãng, không nghẹn ngào lo sợ

Cõi lòng mình mở về nhau chan chứa

Những nụ hôn sâu … rạo rực đón đêm nồng.

 

02.08.2024