Cúc dại

Cúc dại
Gió quay cuồng điên đảo giữa rừng xa Sương tầng tầng , lớp lớp tựa mưa sa Treo nặng trĩu cánh hồn hoa hoang dại Trăng trốn khỏi tấm chăn mây run rẩy Tự treo mình lên đỉnh thác Liêng nung


Mùa khô đến đêm rùng mình trở lạnh 
Gió quay cuồng điên đảo giữa rừng xa 
Sương tầng tầng , lớp lớp tựa mưa sa 
Treo nặng trĩu cánh hồn hoa hoang dại
Trăng trốn khỏi tấm chăn mây run rẩy 
Tự treo mình lên đỉnh thác Liêng nung 
Thoát xiêm y vùng vẫy giữa Tà đùng 
Rồi khuất bóng khi hừng đông ló dạng...
 
Mùa khô đến Đăk Nông ồ ạt nắng 
Mặt trời hồng nung cháy sạm nơi nơi 
Khắp thôn buôn bụi đỏ ngập lưng trời 
Vườn cây trái khô rã rời thân xác
Trong ánh nắng mặt trời vung bát ngát 
Trong cuồng quay khi ngọn gió đang say
Có nụ cười vẫn hé nở thơ ngây 
Tuy bé bỏng nhưng mang đầy kiêu hãnh...
 
Chẳng run run bởi màn đêm giá lạnh 
Chẳng héo mòn vì ngọn gió hanh hao 
Hoa điềm nhiên tỏa hương sắc thanh tao 
Luôn rực rỡ giữa hai đầu nắng gió...
Chốn Tây nguyên có màu xanh cây cỏ 
Màu xám thâm trầm của gió đi hoang 
Đất đỏ tươi vẫn phủ kín sắc vàng 
Đầy khát vọng của những nàng cúc dại...!
 
Nguyễn Ngọc Thạch