Đêm ở làng

Đêm ở làng
Mười tám tuổi rời làng ra thành phố Bấy đến giờ tôi ít ngủ ở quê Nhà ống đã quen bưng kín ba bề Quên nhà mẹ hướng nam gió trăng vào làm khách Mẹ trải chiếu tôi nằm hiên mát lạnh Đêm ướp hương cau, hương thiên lý, hương nhài

(Ảnh: Lam Châu)


ĐÊM Ở LÀNG 

(Ánh Tuyết)


Mười tám tuổi rời làng ra thành phố

Bấy đến giờ tôi ít ngủ ở quê

Nhà ống đã quen bưng kín ba bề

Quên nhà mẹ hướng nam gió trăng vào làm khách

Mẹ trải chiếu tôi nằm hiên mát lạnh

Đêm ướp hương cau, hương thiên lý, hương nhài

Đàn dế tấu kèn rỉ rả vườn khoai

Chú vàng ủng ẳng sủa bóng trăng, sủa mãi

Lũ mèo gọi bạn tình thiết tha man dại

Bầy đom đóm đốt đèn mở tiệc hoa đăng

Người mẹ ru con giọng ngái ngủ khê nồng

Em bé bú no còn hờn nũng mẹ

Bến nước gốc đa rì rầm đôi trẻ

Làng sắp thêm một gia đình mới rồi đây

Lá xôn xao lời tình tự của cây

Đêm ở quê đàn bà yêu chồng… nồng nàn hơn người thành phố…

Thư thái vườn trầu lim dim mắt ngủ

Lá trầu loang loáng ánh trăng

Em gái đi chơi về khuôn ngực tròn căng

Mắt dài lá khoai… lúng liếng

Trăng ở quê sáng hơn…hình như thế

Trăng bọc tôi tấm chăn lụa dịu mềm

Mẹ ngồi nhai trầu hơi ấm nồng thơm

Gió nam quạt hầu, sáo diều ru tôi ngủ

Tôi chìm vào giấc thật sâu không mộng mị

Đêm ở làng tôi bỗng hóa trẻ thơ 

 

(Ánh Tuyết)