Đêm sân ga

Đêm sân ga
Ta một mình lặng lẽ giữa sân ga Gió đi rồi nên chỉ có riêng ta Đang ngơ ngác cuối miền xa diệu vợi... Đêm cô đơn, không một ai đón đợi Ta lặng nhìn dòng người vội đi qua... Nỗi suy tư tìm đến với xót xa


(Ảnh: Trần Bảo Toàn)



ĐÊM SÂN GA...!

(Nguyễn Ngọc Thạch)

 

Ta một mình

lặng lẽ giữa sân ga

Gió đi rồi nên chỉ có riêng ta

Đang ngơ ngác cuối miền xa diệu vợi...

Đêm cô đơn, không một ai đón đợi

Ta lặng nhìn dòng người vội đi qua...

Nỗi suy tư tìm đến với xót xa

Bởi  đêm vắng chỉ còn ta ở lại...

Chẳng còn đâu nét vui buồn khấp khởi

Của những đêm nào

        ai đứng đợi cố nhân

Người đổi thay khi con tạo xoay vần

Nên đêm vắng lại thêm phần hiu quạnh..

Đêm sân ga... ta chìm trong ảo ảnh

Hồn trượt dài theo những ánh sao băng.

Ngước nhìn trăng ta hỏi nhỏ chị Hằng:

Thân cô độc chắc chị buồn lắm lắm...?

Sao ta thấy trong đáy lòng sâu thẳm

Đơn lẻ một lần mà ướt đẫm con tim...

Đêm hững hờ sân ga lạnh buồn tênh

Mây phiêu lãng  cuốn bồng bềnh theo gió

Đêm sân ga.. ta thấy mình bé nhỏ

Giữa dòng chảy cuộc đời

và bể khổ nhân gian...!
 

NTN.               ngày17/05/2017