Diễn

Diễn
Sấm vang động, Mưa đổ ào, Sét khét lẹt, Chớp nơi nào lóe sáng... Bỗng dưng, giông gió tan hoang, Bỗng dưng trời thắm, Mây vàng lại bay... Bỗng dưng mũm mĩm bàn tay, Hình như con trẻ thơ ngây nhìn mình.

(Ảnh: Trần Bảo Toàn)


DIỄN

(Anh Vũ)


Sấm vang động,

Mưa đổ ào,

Sét khét lẹt,

Chớp nơi nào lóe sáng...


Bỗng dưng, giông gió tan hoang,

Bỗng dưng trời thắm,

Mây vàng lại bay...


Bỗng dưng mũm mĩm bàn tay,

Hình như con trẻ thơ ngây nhìn mình.

Hình như mình gặp bóng hình 

Tuổi thơ, tay nắm; đi tìm tuổi thơ... 

Bất ngờ sau một trận mưa, 

Có không, được mất, thiếu thừa, trả vay...


Xa xăm tiếng vỗ bàn tay,

Một bàn tay vẫy,

Nơi này đã yên?


Không đâu, bão nỗi sấm rền,

Không đâu, cái Ác thượng trên vũ đài

Ngàn năm qua, vở bi hài,

Đóng vai kịch sĩ, mà ai biết mình? 

Thiện Ác tất cả phân minh,

Cứ dư nước mắt khóc Tình hôm qua.

Làm diễn viên, 

Phải là Tà,

Chẳng cần diễn bởi đã Ma Quỷ rồi

Thiện căn đâu, Nguyễn Du ơi? 

Có nghe sấm sét bên trời sắp vang…