Đợi chờ

Đợi chờ
Em nhặt từ trong đêm sâu Đôi tiếng thở dài nghẹn đắng Em nhặt từ trong xa vắng Nỉ non tiếng dế héo mòn. Trăng treo một trái mõm mòm Vầng trăng một thời con gái Vầng trăng đêm dài tê tái Mỏi mòn ánh mắt bờ môi

Chiến tranh đã lùi sâu vào dĩ vãng. Trong phút yên bình hôm nay, không biết có ai, còn ai nhớ lại hay biết được những năm tháng khốc liệt, những đêm mòn chờ đợi với nước mắt, niềm tin, nỗi nhớ thương của những người đàn bà đi qua cuộc chiến. Trang thơ Nhà Búp xin hân hạnh giới thiệu với các độc giả bài thơ Đợi chờ của một thành viên Nhà Búp tặng người Mẹ của mình và những người đàn bà đã đi qua những cuộc chiến tranh.





Đợi chờ

Kính tặng Mẹ*

 

Em nhặt từ trong đêm sâu

Đôi tiếng thở dài nghẹn đắng

Em nhặt từ trong xa vắng

Nỉ non tiếng dế héo mòn.

 

Trăng treo một trái mõm mòm

Vầng trăng một thời con gái

Vầng trăng đêm dài tê tái

Mỏi mòn ánh mắt bờ môi.

 

Đợi anh, em còn đêm thôi

Ngoài kia, sương đầm mái lá

Giọt sương lăn dài trên má

Giọt sương khắc khoải hao gầy.

 

Biết anh giờ đây nơi đâu

Chiến trường, đạn bom, đêm tối

Trăng ơi, nhờ trăng soi lối

Để anh vững bước quân hành.

 
Mai này trong phút bình yên

Có ai, còn ai nhớ lại

Một thời đạn bom cuồng dại

Một thời khao khát xuân xanh.

 

Mai này trong phút bình yên

Có ai, còn ai biết được

Những người mòn đêm chờ đợi

Những người giấc ngủ thiếu đôi...

Trần Huyền Tâm