Đơn côi

Đơn côi
Lang thang trong thành cổ. Bước một mình cô đơn Gặp một cây gạo đỏ Thấy mình nhớ quê hơn Ngẩn ngơ lòng tự hỏi Sao một mình đơn côi À, mình như cây gạo






ĐƠN CÔI

(Lương Duyên Thắng)


Lang thang trong thành cổ.

Bước một mình cô đơn

Gặp một cây gạo đỏ 

Thấy mình nhớ quê hơn



Ngẩn ngơ lòng tự hỏi

Sao một mình đơn côi 

À, mình như cây gạo 

Trăm năm vẫn một mình


À, ra ta vô hình 

Không một mình đơn côi

Còn bao người đứng đợi 

Chờ nửa kia đấy thôi.