Duyên!

Duyên!
Lỡ lên một chuyến đò, văn chương làm chèo lái. Trôi trên dòng trôi ấy, bến bờ ở phía xa. Vùng đất nào đầy hoa, vùng trời nào đầy gió.




DUYÊN

(Nguyễn Trường Giang)


Lỡ lên một chuyến đò, 

văn chương làm chèo lái. 

Trôi trên dòng trôi ấy, 

bến bờ ở phía xa. 


Vùng đất nào đầy hoa, 

vùng trời nào đầy gió. 

Tìm niềm vui từ cỏ, 

tìm tình yêu từ cây. 


Đưa ai đến nơi đây, 

chốn bình yên từ đó 

Tất cả là món nợ, 

tất cả tại chữ DUYÊN.