Em đến thăm anh

Em đến thăm anh
Em đến thăm anh chiều mưa buốt lạnh Bàn tay run, khung cửa sáng ánh đèn Anh đón em, một bóng mờ, hư ảo Quá khứ chập chờn hằn nhăn nếp áo

(Ảnh: Nhà thơ Nguyễn Phương Thủy)


EM ĐẾN THĂM ANH

(Nguyễn Phương Thủy)

 

Em đến thăm anh chiều mưa buốt lạnh

Bàn tay run, khung cửa sáng ánh đèn

Anh đón em, một bóng mờ, hư ảo

Quá khứ chập chờn hằn nhăn nếp áo
Chén trà đen như rót tự thủa nào

Hơi bốc ngoằn ngoèo vươn góc cạnh

Những vệt tối là nơi ta vừa mất

Nụ hôn khô, xộn xạo lá cọ cành?
 

Anh nói gì chăng, hay cả trời im lặng

Mắt chìm sâu trong ánh lửa nhập nhòe

Ngọn nến đốt mình đau... nham nhở

Cháy nốt một thời môi ấm trong môi?
Có gì nữa đâu sao tiếc nuối đầy vơi

Có gì nữa đâu sao còn chờ đợi

Cái lạnh ngấm rụng rời xương tủy

Cái lạnh trị vì đôi trái tim ta?
 

Em đến thăm anh, một lần nữa... rồi xa?

 

06.12.2024