Gió làng phù sa

Gió làng phù sa
Ngược phà Tân Đệ lên đê Theo ong lấy mật tôi về Thuận Vi Mênh mang sắc đất nhu mì Giữa xôn xao lá, bước đi ngập ngừng Ngược xuôi đường đất đã từng Cuối sông bất chợt gặp rừng ở đây


(Ảnh: Hải Hà)


GIÓ LÀNG PHÙ SA

(Nguyễn Đình Bầu)

 

Ngược phà Tân Đệ  lên đê

Theo ong lấy mật tôi về Thuận Vi

Mênh  mang sắc đất nhu mì

Giữa xôn xao lá, bước đi ngập ngừng

                                                                                              

Ngược xuôi đường đất đã từng

Cuối sông bất chợt gặp rừng ở đây

Gió làng thơm đến ngất ngây

Vấn vương mùi nhụy đêm ngày hương ngâu

 

Mưa xuân chẳng đủ ướt đầu

Nắng hanh mới đế cho trầu đỏ môi

Khi tôi sao lãng cả tôi

Nhà em mấy lượt qua rồi lại quên

                                                                                                               

Táo xòa cành xuống bên thềm

Tôi đâu gái chửa bỗng thèm quả chua

Nhành ngâu em trao năm xưa

Bâng khuâng cho tới bây giờ còn thơm

                        

Tôi bơi ngợp giữa hoa vườn

Giữa xanh biếc lá giữa hương của làng

Tầm tay ơi , ngắn tấc gang

Muốn vươn xa mãi ôm choàng … mùi hoa !

                       

Nụ nào ngậm hạt phù sa

Quả nào trằn trọc mưa qua nắng cùng?

Phải chăng bùn đất triền sông

Có bàn tay dấu kín trong ngọt ngào! 

 

Nguyễn Đình Bầu

-----------

* Văn chương Thái bình mười thế kỷ XI-XXI - NXB hội nhà văn Việt Nam 2009