Hà Nội sương mờ

Hà Nội sương mờ
Giời hà hơi vào má đất Sương mờ đuôi mắt Hồ Tây Buổi sáng đang ngồi trước mặt Tưởng như gió đã đến chiều


 

Giời hà hơi vào má đất

Sương mờ đuôi mắt Hồ Tây

Buổi sáng đang ngồi trước mặt 

Tưởng như gió đã đến chiều


Nào đâu có nắng mà tắt

Khói bay mờ ảo bàn tay

Sương ôm lưng anh không chặt

Em ngỡ sông Hồng đang bay


Rập rờn Hà Đông mềm lụa

Ba Vì trắng sữa Sơn Tây

Như bông giữa Tam Đảo vậy

Bồng bềnh tóc núi người xưa


Lẫn cùng sương rơi như mưa

Hà Nội đèn mờ trên phố 

Bên anh mà em vẫn sợ

Anh tan vào trong sương mù


Anh tan vào trong hơi thở

Anh tan giữa lòng câu thơ

Anh tan cùng hồn xứ sở

Mùa xuân em níu thẫn thờ


Hà Nội giờ trong nỗi nhớ

Tây Hồ sen gió bình yên

Rồng bay hương thơm tâm niệm 

Mơ đời mãi chốn thần tiên…


Nguyễn Quốc Văn