Hạc vẫn đợi chờ

Hạc vẫn đợi chờ
Em cứ khảm mình vào bức tường trắng xóa, Phòng học đêm khuya thoáng hương trầm, Dòng chữ xanh quờ quàng viết vội, Từng nét mong manh thưa thớt tiếng chuông ngân...

(Ảnh: Tranh Sen của Đặng Phương Việt)


HẠC VẪN ĐỢI CHỜ 

(Anh Vũ)



Em cứ khảm mình vào bức tường trắng xóa,

Phòng học đêm khuya thoáng hương trầm,

Dòng chữ xanh quờ quàng viết vội, 

Từng nét mong manh thưa thớt tiếng chuông ngân...


Em cứ hát câu ca xưa,

Rồi bỏ đó.

Bé gái nào cũn cỡn chiếc áo hoa,

Chấm xanh chấm đỏ,

Tim tím vườn cà vừa ra nụ,

Đỏ tầm xuân,

Hương bưởi lạc đêm về...

 

Em đứng mãi,

Hoàng hôn nhàu một chỗ,

Dềnh sóng Xuân,

Pháo lác đác ven đê...


Em đứng lặng 

lay thức nhiều kỷ niệm,

Hạc đợi người kia,

Ta lận chận chưa về..


Bao nhiêu năm,

ủ khát vọng thành Mê,

Hoa liễu giang đầu,

Bập bềnh theo suối  tóc,

Ai thõng chân buông,

dài ngắn câu thề...


Ta dừng chân giữa lũng biếc, sơn khê,

Có mái nhà tranh chuốt chiu từng sợi khói,

Có tiếng cười trẻ thơ, 

Bập bùng hồng trong tối ...


Tưởng cùng tận, tưởng là lạc lối,

Theo suối khe này,

ta đến với trăng khuya...


Rặng liễu xanh,

Hoa thắm đến diệu kỳ, 

Dập dờn nhạc,

Chông chênh vờn y vũ...


Trả lại ai đây,

Xuân vĩnh viễn không thì... 

Em cứ lẫn, lẫn thêm vào trong  gió

Trong sắc vàng hoa dại,

Ánh Xuân mê…