Hoa Mộc Miên

Hoa Mộc Miên
Em hỏi tôi hoa gì tên thấy lạ Chưa từng nghe được thấy bao giờ Tôi mỉm cười em ơi chẳng lạ Là loài hoa mình nhặt ở tuổi thơ. Tôi đưa em đi tới ngõ Chùa

(Ảnh: Trần Bảo Toàn)


HOA MỘC MIÊN 

(Nguyễn Như Thạnh)


Em hỏi tôi hoa gì tên thấy lạ

Chưa từng nghe được thấy bao giờ

Tôi mỉm cười em ơi chẳng lạ

Là loài hoa mình nhặt ở tuổi thơ.


Tôi đưa em đi tới ngõ Chùa

Nơi hoa gạo phủ dầy sắc đỏ

Nhặt cánh hoa rơi trao người bày tỏ

Rằng cánh hoa đó - Hoa mộc miên.


Em à uôi thốt tiếng ngạc nhiên

Đôi má như cùng hoa khoe sắc đỏ

Bao năm rồi cả tuổi thơ bé nhỏ

Vẫn cùng nhau gom nhặt cánh hoa rơi.


Chợt mắt người ngó tận xa xôi

Hoa gạo nở tháng Ba rồi anh nhỉ

Xưa cuối cấp khi mình còn chung lớp

Rồi ra trường mỗi đứa mỗi nơi.


Tôi ngó theo em tận nơi cuối trời

Những cánh chim trời chiếu bay hối hả

Ừ nhỉ đường đời muôn vạn ngả

Bạn bè ta giờ phiêu bạt muôn nơi.


Chợt nỗi buồn dâng mang mác trong người

Ghi nhớ hình em dáng xinh thời thiếu nữ

Một ngày kia rồi có còn thấy nữa

Đôi mắt huyền mái tóc ngắn bờ vai...


Bạn bè xưa mỗi đứa mỗi nơi

Bao năm rồi dáng xưa chưa gặp lại

Đôi má hồng lúm đồng tiền nhớ mãi

Em hoa khôi của lớp thuở thanh xuân.


Giờ nơi nao chốn phố hội thị thành

Nhà cao tầng khuất che màu hoa đỏ

Nơi quê nhà tháng Ba người có nhớ

Một góc trời rực đỏ hoa Mộc miên.