Lưỡng lự

Lưỡng lự
Thiếu phụ lau bàn trà vốn đã sáng như gương Liếc đồng hồ và nhìn ra cổng chính Tự nhủ: Mắt ơi! Đừng chống lên lộ liễu thế này Người sẽ đến hôm nay Nàng thường gọi anh là anh trai dù không có cùng cha hay mẹ

(Ảnh: Đặng Văn Tôn)



LƯỠNG LỰ

          ( Hoàng Liên Sơn)

 

Thiếu phụ lau bàn trà vốn đã sáng như gương

Liếc đồng hồ và nhìn ra cổng chính

Tự nhủ: Mắt ơi!

Đừng chống lên lộ liễu thế này

Người sẽ đến hôm nay

Nàng thường gọi anh là anh trai dù không có cùng cha hay mẹ

Đủ gần gũi để tỏ yêu thương

Đủ xa xôi để ngăn sự vượt rào

Nàng lưỡng lự bật bình đun

Nước chưa sôi lại tắt

Vồn vã quá người ta nhìn ra mất

Họ tặng tàu bay giấy thôi mà

Sao vẫn lâng lâng?

Nàng cắm một bình hoa

Không phải vì có khách mà hoa nở

Nhưng hương dường như lại vì khách mà bay

Nàng thích đôi mắt hiền

Tiếng cười mềm mại

Và hiện tại thì chưa chịu thích điều gì thêm

Đừng dò hỏi nàng buổi chiều nay có mang tên hạnh phúc

Múi quýt trên khay

Đến vỏ cũng không còn !

Nào khách hãy ngồi đây thật ngoan

Chữ yêu quý phải giữ nguyên

Đừng ăn gian mà bỏ đi chữ quý

Dẫu chuỗi chấm than có thể dài hơn thế

Ru nó ngủ đi

Ủ kín trong tim

An phận người dưng và đợi gió chuyển mùa

Mình gắn bó thế thôi

Sâu sắc rồi dứt ra cũng khổ

Em ngưỡng mộ mà

Nhưng nhớ là chút xíu thôi anh