Mẹ và mùa Vu Lan

Mẹ và mùa Vu Lan
Mẹ tôi tóc bạc lưng còng Suốt đời lo lắng xoay vòng đói no Vất vả từ lúc bé thơ Chồng đi đánh giặc vẫn chờ vẫn trông

 

Mẹ tôi tóc bạc lưng còng

Suốt đời lo lắng xoay vòng đói no

Vất vả từ lúc bé thơ

Chồng đi đánh giặc vẫn chờ vẫn trông

Một mình lam lũ ngoài đồng

Tấm thân gầy guộc, gánh gồng nuôi con

Lo cho con lớn con khôn

Tận khi tóc bạc chưa tròn nỗi lo

Lo con từ những ngày thơ

Lo hoài lo mãi mắt mờ lưng cong...

Đồng xưa nay đã thành trường

Chúng con thành đạt, lưng còng chẳng ngay

Vườn chiều, vài hạt mưa bay

Rơi vào khóe mắt, sao cay thế này

Vần thơ ấp ủ bao ngày

Con viết ơn mẹ nhân ngày vu lan

Mong mẹ mãi ở trần gian

Gia đình hòa thuận ngập tràn niềm vui

 

 

 Lương Duyên Thắng