Mong manh

Mong manh
Em có hay Trăng khi tròn khi khuyết Gió khi hiền, khi dữ quét lung tung Vòng tay ôm khi ấm nồng, khi lạnh buốt Đất mới thơm hạ về, nay đã mục lá vàng rơi.


(Ảnh: mùa thu ở Canada)


MONG MANH 

(Nguyễn Phương Thủy)

 

Em có hay

Trăng khi tròn khi khuyết

Gió khi hiền, khi dữ quét lung tung

Vòng tay ôm 

khi ấm nồng, khi lạnh buốt 

Đất mới thơm hạ về, nay đã mục lá vàng rơi.

Em có hay

Thời gian muôn màu sắc

Để nắng lạc đường rong ruổi những ước mơ

Và hạnh phúc, mừng vui, giận hờn... đủ cả

Nắng ngỡ ngàn xanh sẽ ở mãi bên mình!

Chiều rã rời, hoàng hôn chìm, sóng nổi

Ngày vụt trôi

Mùa tới

chẳng bắc cầu...

 

Em có nghe

Sáng nay biển thét gào

Gầm gừ như muốn xé tung bờ cát

Xoáy vào lòng, tràn qua mặt đất

Biển tìm mình trong mất mát đớn đau

Biển tìm anh - người gieo tội lỗi

Suốt cuộc đời biển theo tình bổi hổi

Để mặn mòi mắt ướt quanh năm!

 

Đừng thắm nồng

Đừng yêu anh đắm đuối

Anh vốn mong manh - giọt sương hồng chấm cỏ 

Nắng lên rồi còn chi nữa đâu em?

 

 

18.06.2023