Mùa Xuân không là em

Mùa Xuân không là em
Em đi rồi, dẫu mùa xuân có đến Mưa bụi bay ngơ ngác bên thềm, Căn phòng nhỏ quạnh hiu, trống vắng Anh thì thầm những ý nghĩ không tên.

(Ảnh: Xuân Nguyễn)


MÙA XUÂN KHÔNG LÀ EM

(Nguyễn Quốc Huy)


Em đi rồi, dẫu mùa xuân có đến

Mưa bụi bay ngơ ngác bên thềm,

Căn phòng nhỏ quạnh hiu, trống vắng

Anh thì thầm những ý nghĩ không tên.


Em đi rồi, mùa Xuân không là em

Hoa gạo cứ đỏ hồng nỗi nhớ

Mưa bụi bay thấm đầy trang sổ

Dòng chữ nhòe xa xót ở trong anh.


Cây sấu già trước cửa dịu dàng xanh

Khung cửa bé có khoảng trời bỏ ngỏ

Hoa xoan tím rắc buồn rơi đầu ngõ

Hương bưởi thơm những day dứt ngọt ngào.


Anh một mình lặng lẽ giữa xôn xao

Để tháng Giêng dỗi hờn vô cớ.

Mùa Xuân cứ song hành cùng nỗi nhớ

- Em đi rồi, mùa Xuân không là em!