Ngã xuống trăm năm

Ngã xuống trăm năm
Ngã rồi, anh tựa vào ai Ngã rồi, anh tựa vào vai bóng mình Cái bóng anh tựa rung rinh Nhắc anh tựa chính vào anh mới bền


(Ảnh: Trần Bảo Toàn)

NGÃ XUỐNG TRĂM NĂM

(Nguyễn Quốc Văn)


Ngã rồi, anh tựa vào ai

Ngã rồi, anh tựa vào vai bóng mình

Cái bóng anh tựa rung rinh

Nhắc anh tựa chính vào anh mới bền


Ngã rồi, em tựa vào em

Ngã rồi, em úp mặt lên tay mình

Thân gầy lội mấy thác ghềnh

Gánh anh, một gánh nhẹ tênh mây trời


Ngã rồi thì gượng dậy thôi 

Không tự đứng được, nhờ người dắt lên

Ban ngày ngã xuống ban đêm

Sao anh không ngã xuống em một lần


Sao không ngã xuống trăm năm

Để đêm rằm ánh trăng vàng nằm bên  

Anh ngã thì đã có em

Hai người cùng ngã, gọi tên là tình…