Người ấy

Người ấy
Người ấy ra đi để nỗi buồn Tôi về thương nhớ mãi không thôi Hoàng hôn buông xuống tôi ngồi đợi Đêm về sương đọng, ướt bờ mi Ngày ấy người đi chẳng nói gì


(Ảnh: Van Pham)


NGƯỜI ẤY
(Lương Duyên Thắng)

Người ấy ra đi để nỗi buồn 

Tôi về thương nhớ mãi không thôi

 Hoàng hôn buông xuống tôi ngồi đợi 

Đêm về sương đọng, ướt bờ mi

Ngày ấy người đi chẳng nói gì 

Thoáng buồn trên khóe mắt cay cay 

Chiều thu nghe gió heo may vẫy 

Vài lá me vàng rớt trên vai

Thấm thoắt người đi, tôi ở lại 

Ngàn ngày nhung nhớ tôi đợi trông 

Đêm đêm tôi nhớ người trong mộng 

Phấp phỏng trong lòng nỗi nhớ mong

Hôm nay nghe lửa đốt trong lòng 

Người ta về lại, tới tôi ngay

 Nhìn qua khe cửa tôi lại thấy 

Người ấy, một mình, ghét quá thôi!

Ba mùa thu trước em đưa tiễn

 Người ấy ra đi chốn phố phường

 Hai ta ấp ủ lòng thương mến 

Nặng lời thề nguyện, bến với sông

Đêm ngày mong nhớ với mông lung 

Ấp ủ, vàng son giấc mộng hồng

 Ngày ngày ra bến, đêm trông ngóng

 Chờ người trở lại với bến sông

Em chờ em đợi với nhớ mong 

Thu qua đông đến đã ba mùa

 Người đi lâu quá, hồn chia nửa 

Mãi nhớ người xa, anh có hay

Chiều nay trong gió heo may, thấy 

Lá rụng bên thềm, trong nắng thu 

Thấp thoáng áo xanh, bàn tay vẫy

 Anh về bên bến, nối tơ vương

Anh biết lòng em vẫn thủy chung

 Ngày tháng chờ trông. Thoáng ngậm ngùi 

Lòng em rộn rã vui hơn hội

 Thuyền neo bến đợi, báo tin vui.