Người rời quê

Người rời quê
Đã lâu rồi từ thủa ấy người đi lối về quê không thấy dấu chân về Con sông quê bao lần thay màu nước Dáng hoa xưa vẫn biền biệt phương nào.

(Ảnh: Lam Châu)


NGƯỜI RỜI QUÊ

(Nguyễn Như Thạnh)

 

Đã lâu rồi từ thủa ấy người đi

Lối về quê không thấy dấu chân về 

Con sông quê bao lần thay màu nước

Dáng hoa xưa vẫn biền biệt phương nào.

 

Tự trách lòng câu thề ước chưa trao

Tiếng yêu nhau đã khi nào bày tỏ

Chỉ âm thầm trong tâm mơ và ước

Được chung đường cùng người bước ngày sau.

 

Ngày người đi khi ấy chuyến phà chiều

Nắng hoàng hôn nhạt màu nơi bến vắng

Những đôi mắt thấy giống như màu nước

Mùa lũ dâng sông đỏ thẫm phù sa.

 

Những tháng ngày chung vui tuổi bé thơ

Những kỷ niệm thanh xuân màu tóc biếc

Người gom hết gửi trao đầy túi nặng

Rồi thì thầm giữ hộ mình về mau...

 

Giờ chốn nao nơi núi khuất giang đầu

Vòng tay nào kín ôm níu giữ

Túi kỷ niệm hôm xưa đây vẫn giữ

Mong người về mang lại trả trao.