Nhan

Nhan
Với mọi người đó là vô nghĩa,Chuyện thường ngày và rất vu vơ. Bao tháng năm nhọc nhằn quên lãng, Bỗng giấc khuya thoáng hiện bất ngờ. Trong gió đêm xạc xào tiếng lá,

(Ảnh: Xuân Nguyễn)


NHAN

(Bùi Đại Dũng)

 

Với mọi người đó là vô nghĩa,

Chuyện thường ngày và rất vu vơ.

Bao tháng năm nhọc nhằn quên lãng,

Bỗng giấc khuya thoáng hiện bất ngờ.

 

Trong gió đêm xạc xào tiếng lá,

Thủa ấu thơ chợt gọi tên mình,

Nhưng không chỉ có thời quên lãng,

Một cô nàng nhỏ bím tóc xinh.

 

Hình vóc ấy em ngây thơ quá,

Mà ta thì lên 9 vậy thôi.

Rời thị xã mình cùng sơ tán,

Em như bông hoa lạ sườn đồi.

 

Trẻ làng bắt nạt ư? đừng sợ!

Đã có mình chúng dám làm chi.

Cánh tay bé, giọng thì cứng cáp,

Kìa, đôi môi xinh đang lo sợ... thầm thì.

 

Buổi tan học ta về chung lối,

Bờ mương dài hồng sậm Hoa Mua.

Em chỉ ngắm mà không dám hái,

Sợ mai qua, chẳng thấy hoa chờ.

 

Hết chiến tranh nhà hai đứa dọn đi,

Đường bao ngả tôi đâu có biết.

Năm tháng qua, đêm nay gió thức,

Đưa tôi về nỗi nhớ chiều quê.