Nỗi buồn

Nỗi buồn
Có một nỗi buồn từ vạn thuở Thấm vào tháng năm như vết úa khó phai Nhức nhối cõi lòng buốt giá Nỗi cô đơn định mệnh chẳng riêng ai.

 


Có một nỗi buồn từ vạn thuở

Thấm vào tháng năm như vết úa khó phai

Nhức nhối cõi lòng buốt giá

Nỗi cô đơn định mệnh chẳng riêng ai.




Tôi mơ vàng son ngày mai

Chiếc vé số cuộc đời thấp thỏm

Trắng tay rồi bao lần lời lãi

Thế mà vẫn cứ thiêu thân.


Đêm nằm nghe đơn côi lên tiếng

Hãy im đi, ta biết nỗi buồn rồi!

Sáng, bừng mắt lại lao vào sống

Những niềm vui khờ dại lại bắt đầu.


Mễ Trì, 3/1983

Thái Văn Sinh