Nỗi khổ riêng

Nỗi khổ riêng
Mỗi một người đều có nỗi khổ riêng Nói ra được hoặc nói ra không được Có nỗi khổ truyền đời từ kiếp trước Bể khổ tầm thường, bể khổ linh thiêng

(Ảnh: Lê Thu)


NỖI KHỔ RIÊNG

(Nguyễn Quốc Văn)

 

Mỗi một người 

đều có nỗi khổ riêng

Nói ra được 

hoặc nói ra không được 

 

Có nỗi khổ truyền đời 

từ kiếp trước 

Bể khổ tầm thường, 

bể khổ linh thiêng 

 

Khổ mẹ bỏ con,

khổ chồng theo gái

Khổ biệt ly

đẫm nước mắt cửu tuyền

 

Khổ muôn nỗi 

con không nuôi cha mẹ

Anh em thành xa lạ 

chẳng hề quen

 

Hay lãng nhách 

chỉ vì ghi đề đóm 

Rách áo, đói cơm,

bệnh tật, túng tiền 

 

Khổ cúng bái, 

bạc tung ra như nước 

Nợ chất chồng,

thần thánh ngoảnh mặt đi

 

Khổ nợ vay, 

làm ăn chẳng đủ chi

Tối mặt sấp mày,

lãi chồng lên lãi

 

Khổ cắt lỗ 

mỗi ngày càng lỗ nặng 

Đỏ rồi xanh 

thật giả chạy về đâu

 

Khổ nhà dột, 

khổ con hư, bạn xấu

Khổ trắng tay, 

khổ dối trá, lọc lừa

 

Khổ luồn cúi, 

lưng đã còng, gối mỏi

Khổ đua tranh, 

khổ xuống thấp, lên cao

 

Khổ gom đất, 

vàng đắp cao ngang núi

Nát óc đầu tư, 

sốt rét cường quyền  

 

Khổ dân đen, 

khổ chính khách, giáo sư

Khổ mọi u mê, 

thấp tầm, mọt sách

 

Trăm nỗi khổ 

cuộc đời ngàn ngõ ngách 

Có nỗi khổ nào

bằng nỗi khổ tâm

 

Ai thoát được 

nỗi khổ riêng định mệnh 

Kiếp làm người 

như gió sẽ nhẹ tênh...