Ráng chiều

Ráng chiều
Như một quầng lửa đỏ Với một dải sông vàng Luênh loang Tan vào nhau Lấp liếm Không có nghĩa Cứ trời là vô tận Là dửng dưng không có vui buồn Còn khát nắng Mặt trời còn ham hố Còn níu chiều Hừng hực phía mông lung Không có nghĩa Giữa một hoàng hôn muộn Cửa buồng tim khoá chặt một ngày về


(Ảnh: Trần Bảo Toàn)


RÁNG CHIỀU

(Trương Minh Hiếu)


Như một quầng lửa đỏ 

Với một dải sông vàng

Luênh loang 

Tan vào nhau

Lấp liếm


Không có nghĩa 

Cứ trời là vô tận

Là dửng dưng không có vui buồn

Còn khát nắng

Mặt trời còn ham hố

Còn níu chiều 

Hừng hực phía mông lung


Không có nghĩa 

Giữa một hoàng hôn muộn

Cửa buồng tim khoá chặt một ngày về

Không có nghĩa 

Hoàng hôn đi là hết 

Hai mặt tìm gặp gỡ với chia ly


Ta đi qua những năm tháng diệu kỳ

Từng đam mê thắp lên hy vọng

Từng hẫng hụt bước qua dại dột

Từng hái quả mùa về thơm chín giữa lòng tay


Từng thương nhau qua muối mặn, gừng cay 

Yêu nhau chín bỏ làm mười 

Quá nửa đời người 

Mới biết 

Sông bên bồi có từ bên lở xiết 

Gặp vàng thau lẫn lộn

Lẫn lộn giữa ngày thường 


Nhìn ráng chiều vụt tắt giữa Tây phương 

Một ngày dài ngổn ngang biến mất

Điện bừng lên, phố lung linh cao ốc 

Nét xanh ngời ngọc bích những đêm mơ


Gương mặt mỗi người như cổ tích, như thơ 

Rờ rỡ sáng trong đêm

Trong ban mai hẹn đợi 


Và hoàng hôn

Và ráng chiều 

Lại một ngày tiếp nối 

Trước dòng trôi

Trong quy luật vô thường