Riêng một mùa đông

Riêng một mùa đông
Giữa miền rờ rỡ cao xanh Vẩn vơ vầng mây u ám Non tơ trong mùa xa thẳm Chơi vơi chiếc lá vàng rơi Nắng gieo ấm áp ngời ngời Tái tê lạc vào ngọn gió


(Ảnh: Trần Bảo Toàn)

RIÊNG MỘT MÙA ĐÔNG

(Trương Minh Hiếu)

 

Giữa miền rờ rỡ cao xanh

Vẩn vơ vầng mây u ám

Non tơ trong mùa xa thẳm

Chơi vơi chiếc lá vàng rơi

 

Nắng gieo ấm áp ngời ngời

Tái tê lạc vào ngọn gió

Mặt trời như quầng lửa đỏ

Mà chiều se sắt niềm đau

 

Người về lối cũ chênh chao

Ta đi nhạt nhòa lời hẹn

Dòng sông đôi bờ lỡ bến

Bên bồi bên lở là đâu

 

Lở bồi chuyện của lòng sâu

Cạn dòng trách chi con nước 

Sao không đắp bồi hạnh phúc

Sao không mòn lở u sầu

 

Trời đang xuân hạ dìu nhau

Thu đi từ ngàn kiếp trước

Quạnh hiu theo con gió ngược

Đông về riêng một mình ta