Rụng

Rụng
Lã chã giọt bên thềm, Mi mắt già cộm ướt. Về với không điều ước, Mà sao còn xót xa? Một đêm nữa đã qua, Gà xao xác gáy sáng, Tiếng nhạc Thiền tĩnh lặng, Mà cứ sao bồi hồi?

(Ảnh: Đặng Văn Tôn)


RỤNG 

(Anh Vũ)


Lã chã giọt bên thềm,

Mi mắt già cộm ướt.

Về với không điều ước, 

Mà sao còn xót xa?


Một đêm nữa đã qua,

Gà xao xác gáy sáng, 

Tiếng nhạc Thiền tĩnh lặng, 

Mà cứ sao bồi hồi? 


Ừ thì thoát kiếp người, 

Tình trăm năm Danh, Lợi. 

Bao quyền uy ngu muội,

Sinh mệnh vào chơi vơi...


Tiếng lánh lót vang trời, 

Mây trắng giật mình trôi,

Những chiếc lá chợt rụng.

Lặng như là không rơi...