Sao đêm

Sao đêm
Vì sao này… em gửi đến cho anh Đêm mong manh giữa trời đất mong manh. Vầng mây xám cứ bồng bềnh trôi mãi Chỉ còn em… với vì sao ở lại, Chôn chặt niềm khắc khoải nhớ mong anh...


(Ảnh: Trần Bảo Toàn)


SAO ĐÊM...!

(Nguyễn Ngọc Thạch)

 

Vì sao này… em gửi đến cho anh

Đêm mong manh giữa trời đất mong manh.

Vầng mây xám cứ bồng bềnh trôi mãi

Chỉ còn em… với vì sao ở lại,

Chôn chặt niềm khắc khoải nhớ mong anh...

Chuyện đêm nào khí gió mát trăng thanh

Đêm huyền diệu sao anh đành quên cả?

Giữa dòng đời cứ vần xoay hối hả

Anh hững hờ... rồi vội vã ra đi...

Trong từng đêm anh mơ ước điều chi?

Mà quên hết lời thầm thì dang dở,

Câu  ước hẹn suốt nửa đời tan vỡ

Hóa thân thành muôn mảnh... ánh sao đêm.

Anh gieo yêu, gieo nhớ giữa đời em

Nên còn  nhớ làn môi mềm chín mọng?

Và có quên  cặp mắt nai cháy bỏng

Khi nguyện thề mình mãi sống trong nhau!

Em hỏi lòng... Giờ anh ở  nơi đâu...?

Anh  có biết mỗi vì sao em gửi

Là giọt lệ trong con tim nóng hổi.

Em nghẹn ngào... đem trút vội vào đêm...

Phương trời nào khi còn nhớ về em,

Anh hãy ngắm giữa màn đêm vời vợi,

Có ngôi sao cứ bồng bềnh trôi nổi

U hoài trong gió thổi... Đó là em!