Trường xưa

Trường xưa
Ký ức trường xưa như thác lũ chảy về Ta đã khóc trong những chiều dông gió Xa Thủ Đô nỗi niềm bỏ ngỏ Giờ rong rêu ta thành người hoài cổ Nhớ trường xưa qua khoảnh khắc




(Ảnh: Xuan Nguyen)





TRƯỜNG XƯA

(Phan Hà)

 

Ký ức trường xưa như thác lũ chảy về

Ta đã khóc trong những chiều dông gió

Xa Thủ Đô nỗi niềm bỏ ngỏ

Giờ rong rêu ta thành người hoài cổ

 

Nhớ trường xưa qua khoảnh khắc

vết thương lòng.

Những đêm đông đạp xe lòng vòng

Qua phố Quan Hoa, thẳng đường Xuân Thủy

Chợt lóe lên trong đầu suy nghĩ

Ký ức về trường đẹp tựa một bài thơ.

Hai mươi năm cho đến bây giờ

Ta vẫn chưa quên từng ngôi nhà nóc phố.

Trong giấc mơ tuổi đã xế chiều

Ta vẫn mãi còn cảm giác thương yêu

Tình thầy cô, bạn bè trong khóa.

 

Ước mơ mỏng nhưng thôi, đành dang dở

Những vần thơ chất chứa mảnh trời chiều.

Nếu phiêu bồng nơi chân trời góc bể.

Vẫn có chốn bình yên có thể quay về.

Ôi ký ức một thời tôi sống

Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ yên bình.

 

Lẽ thường tình sông suối giữa mùa khô.

Ta đã qua, đã hiểu sự ngây ngô

Không khói đạn chiến tranh nhằm hủy diệt.

Nhiều đêm dài triền miên hối tiếc

Lửa tin yêu ta chi chút dưới mái trường.

 

Về cõi tạm, tâm hồn vay tạm

Chắp vá nhiều rồi, trái tim chẳng kịp khâu

 

Ta lại đi trong những đêm thâu

Giọt nước mắt lăn dài mặt chát.

Nếu được bình yên tâm hồn xin hát

Mong trở về trường .

Nơi ấy.

Bến đỗ thật bình yên.