Tự thú

Tự thú
Tôi mang nợ chút nắng trời Vùi trong hạt thóc vàng nơi đồng nhà Chín mươi tư tuổi mẹ già Tôi đi bỏ đất làng. Và, em yêu

(Ảnh: Trần Bảo Toàn)

TỰ THÚ
(Kim Chuông)


Tôi mang nợ chút nắng trời

Vùi trong hạt thóc vàng nơi đồng nhà

Chín mươi tư tuổi mẹ già

Tôi đi bỏ đất làng. Và, em yêu

Nợ quê một mái tranh nghèo

Nợ mưa, nợ gió những chiều… thương nhau


Cha tôi mười sáu tuổi đầu

Mở trường dạy chữ Nho, cầu hiền nhân

Tôi mê kinh nghĩa lần lần

Đời tôi nợ nhịp, nợ vần câu thơ

Nợ người đứt ruột vương tơ

Nợ ai đắp đập, be bờ sông trôi


Nợ tình giàu lắm buồn vui

Con tim nặng nghĩa còn nuôi nợ nần