Tuổi già

Tuổi già
Sống mãi tới lúc phải già Nhiều khi tính khí người ta thất thường Bệnh tật mang đến tận giường Xương khớp như mượn, răng thường lung lay


(Ảnh: Trần Bảo Toàn)


TUỔI GIÀ

(Tác giả: Nguyễn Hoàng Lâm)

 

Sống mãi tới lúc phải già

Nhiều khi tính khí người ta thất thường

Bệnh tật mang đến tận giường

Xương khớp như mượn, răng thường lung lay

Nhớ quên cả tháng lẫn ngày

Ăn xong còn hỏi bữa nay dùng gì?

Giời hành thêm tính đa nghi

Giấu đâu cũng sợ tiền đi đằng nào?

Chân thì bước thấp, bước cao

Tuổi già, cái tuổi bước vào chênh vênh...

Phiền con cháu? Nghĩ chẳng đành!

Một mình tự tác cơm canh, lại buồn...

Già hay sinh tính dỗi hờn

Lắm khi chấp cả cháu con, họ hàng...

Dễ sinh bẳn gắt, nói gàn

Chỉ luôn hoài cổ, vẻ vang một thời...

Càm ràm cháu con biếng lười

Ra vào chả thấy chào mời mẹ cha...

So con so cháu người ta

Giỏi giang thành đạt khác xa con mình...

Với nhau thì trách "bạc tình"

Không còn ân ái, tận tình trước sau

Già chả nói trước được đâu!

Tự mình rèn luyện là câu ghi lòng...