Vô đề

Vô đề
Sao bất chợt như chân chồn, gối mỏi... Thấy dòng đời qua sương khói mênh mang! Ta thả hồn theo làn gió đi hoang, Trôi vô định giữa mơ màng, hư ảo…


(Ảnh: Pixabay)

VÔ ĐỀ...!

(Ngọc Thạch)

 

Sao bất chợt  như chân chồn, gối mỏi...

Thấy dòng đời qua  sương khói mênh mang!

Ta thả hồn theo làn gió đi hoang,

Trôi vô định giữa mơ màng, hư ảo…

 

Bao mơ ước cuộn tròn trong dông bão.

Ta lạc mất mình trên hoang đảo khô khan ,

Rồi  chảy tan trong trưa nắng chói chang,

Và đông lại mỗi khi màn đêm xuống…

 

Ước mơ xưa mãi mãi là mộng tưởng,

Đoạn cuối đời mình hồn vất vưởng giữa nhân gian!

Nhung dù sao ta cũng chẳng kêu than,

Bởi ta biết còn vô vàn người khác

 

Cũng bi ai giữa dòng đời đen bạc,

Nguyên vẹn thân hình mà xơ xác... con tim...!

 

 Ngày 01/12/2016