Xuân này vắng mẹ

Xuân này vắng mẹ
Tôi đã khóc khi đọc từng câu chuyện Tình mẹ bao la như biển lớn sông dài Suốt một đời mòn vẹt cả đôi vai Vắt kiệt sữa nuôi tháng ngày hy vọng... Đứa trẻ lớn tràn căng đầy sự sống Bước vào đời nuôi giấc mộng xa hoa

(Ảnh: Hai Ha)


XUÂN NÀY VẮNG MẸ!

(Nguyễn Ngọc Thạch)


Tôi đã khóc khi đọc từng câu chuyện

Tình mẹ bao la như biển lớn sông dài

Suốt một đời mòn vẹt cả đôi vai

Vắt kiệt sữa nuôi tháng ngày hy vọng...


Đứa trẻ lớn tràn căng đầy sự sống

Bước vào đời nuôi giấc mộng xa hoa

Có kẻ còn nhớ một thuở mẹ cha

Chắt đắng cay lọc thành dòng sữa ngọt


Có kẻ quên mái nhà tranh nát dột

Mẹ còng lưng ủ ấm lũ con thơ

Quên lời ru vằng vặc chốn xa xưa

Mẹ khản tiếng sóng dồn lên đuôi mắt


Điện lung linh quên đèn dầu hiu hắt

Lọ mọ đêm thay tã lót con thơ

Suốt đêm dài văng vẳng tiếng ầu ơ

Thân gầy guộc gánh cả mùa mưa nắng


Mẹ là thế luôn hy sinh thầm lặng

Mong mầm non sẽ khôn lớn nên người

Khi Xuân sang mẹ móm mém nụ cười

Mắt ngân ngấn cả cuộc đời ứ đọng..


Lại vào Xuân với muôn vàn khát vọng

Thêm đắng lòng bởi mẹ đã đi xa

Cánh cò xưa còn bay lả bay la

Mà bóng mẹ đã nhạt nhòa 

trong cát bụi...!


ngocthach nguyen 11/02/2024