Biển Tháng Mười Hai

Biển Tháng Mười Hai
Mình ở Phú Quốc nhiều hơn 12 tháng, nhưng lại chưa qua 1 năm. Vì chưa đi hết 4 mùa. Tháng 12 năm nay là lần đầu tiên mình biết biển bờ Tây vào những ngày vắng mưa. Thông thênh lắm. Bầu trời rộng, vòm trời cứ cong mãi lên, khô hanh như một vòm kim loại. Hoàng hôn bây giờ không nồng nàn sắc thắm với những đám mây ngũ màu. Những đám mây bây giờ nhẹ tênh, đậu lơ lửng mãi trên cao, như là sương là khói.

Mình ở Phú Quốc nhiều hơn 12 tháng, nhưng lại chưa qua 1 năm. Vì chưa đi hết 4 mùa. Tháng 12 năm nay là lần đầu tiên mình biết biển bờ Tây vào những ngày vắng mưa. Thông thênh lắm. Bầu trời rộng, vòm trời cứ cong mãi lên, khô hanh như một vòm kim loại. Hoàng hôn bây giờ không nồng nàn sắc thắm với những đám mây ngũ màu. Những đám mây bây giờ nhẹ tênh, đậu lơ lửng mãi trên cao, như là sương là khói. Và hoàng hôn bây giờ chỉ còn là một quả cầu lửa của mặt trời cháy rừng rực giữa một vòm thinh không lặng lẽ và bình thản.


Hòn Đảo Nhỏ bốn mùa ấm áp. Một cô gái nồng nàn và đa cảm. Nàng Digan. Là khi Đảo vào mùa mưa nhiệt đới. Nàng Digan bão lửa với gió dập, mưa dồn. Những cơn mưa rào, nước đổ như suối từ trên trời, tưởng bào mòn được cả màu đất đỏ. Những cơn gió biển nồng nàn vị mặn và ẩm ướt, cảm giác chạm vào bờ môi thiếu nữ trong cơn thổn thức yêu. Mặt trời rực rỡ ngay sau khi những cơn mưa vừa dứt. Thảng hoặc, vẫn còn nhưng giọt mưa sót, lác đác rơi trong sắc nắng lung linh. Giống như nụ cười lấp lánh sau những giọt nước mắt hờn ghen. Và hoàng hôn cháy. Một vũ điệu Digan. Những đám mây ngũ sắc liên tục đổi hình, đổi dạng theo bước nhảy xoay tròn của nàng Digan. Mây trôi vùn vụt, và mặt trời thoắt hiện, thoắt biến để rồi cuối cùng lặn xuống mặt biển thăm thẳm như đôi mắt to thẫm màu nhung của nàng khép lại. Nuối tiếc và lại chờ mong. Đó là tâm trạng khi đưa tiễn hoàng hôn.



Còn bây giờ đang vào mùa khô. Thỉnh thoảng có cơn mưa nhỏ lạc vào đêm sâu, như nàng tiên ghé lại trong một giấc chiêm bao. Trời cao ngút ngát và biển xanh ngằn ngặt. Giữa trời và biển, vài ngọn gió đi hoang. Nàng Digan khoác tấm khăn choàng ngồi thu lu trên mỏm đá. Đôi mắt nheo nheo nhìn ra mung lung mặt biển mà trên môi phảng phất nụ cười bàng bạc. Nàng nghĩ gì vậy, tháng 12? Những mây, mưa vừa mới đi qua? Những bão giông vừa im tiếng? Những cuộc tình chỉ còn như tro ấm, một ánh nhìn vương như một vệt sáng cuối trời? Nhớ về một miền ấu thơ, từng có tháng 12 gió bấc? Nhớ về một triền sông có hoa cải vàng, những hạt nắng ấm áp, rung rinh? Nhớ về một bờ tre xạc xào nép bên bờ tường gạch mộc? Nhớ về một bếp lửa rơm, có hạt thóc sót, nở tóe ra như sao? Nhớ đôi bàn tay ấm, nhớ bờ môi hanh khô ram ráp.


Đôi khi nàng ốm. Biển của tháng 12, xanh xao, nhợt nhạt. Đôi bờ môi tai tái, vắng bóng nụ cười. Đôi mắt mệt mỏi, thẳm sâu chất chứa bao điều không muốn nói. Một bờ vai uể oải, trễ tràng. Nàng thật nhậy cảm. Một cơn bão xa mãi phía Phillippines, một cơn áp thấp nhiệt đới từ miền Trung, một đợt gió Bấc tràn về vùng đất Bắc xa xôi…Tất cả đều có thể vẽ nên rười rượi gương mặt nàng.
 

Sáng nay có thằng bé mặc quần dài, áo thun dài tay đến gõ cửa sớm, bảo: Mẹ con bảo mang đến cho cô bát chè khoai môn cho ấm bụng. Nhìn nó mà không nhận ra, quanh năm suốt tháng nó mặc độc chiếc quần cộc và áo mỏng. Sớm nay nó đóng bộ và nét mặt thì ngơ ngác rét...

Sớm nay mở cửa phòng thấy ngọn tre xôn xao, nghiêng ngả. Gió thao thác ở trên đầu. Như hồn, như vía. Ngửa mặt lên trời, ngóng. Thấy gió từng mảnh lướt thướt bay ngang. Nhắn gửi điều gì vậy, Gió Bấc từ đất Bắc xa xôi? Và biển chiều nay ốm. Thương lắm! Biển của tháng 12!

 

Bùi Thanh Huyền