Ngày này cách đây 18 năm bố tôi lặng lẽ ra đi về cõi vĩnh hằng ở tuổi 84 một tuổi cũng là thọ ở cuộc đời một con người dẫu rằng đám con cái chúng tôi vẫn bàng hoàng xót thương bởi mất cha và đã không làm được gì nhiều để báo hiếu.
(Ảnh: Lam Châu)
BỐ CỦA TÔI
(Nguyễn Như Thạnh)
Ngày này cách đây 18 năm bố tôi lặng lẽ ra đi về cõi vĩnh hằng ở tuổi 84 một tuổi cũng là thọ ở cuộc đời một con người dẫu rằng đám con cái chúng tôi vẫn bàng hoàng xót thương bởi mất cha và đã không làm được gì nhiều để báo hiếu. Lẽ đời vẫn vậy chả bố mẹ nào đòi hỏi con cái công nuôi dưỡng sinh thành mà chỉ mong tất cả thành đạt nên người, vui khi thấy con cái mình có cuộc sống ổn định và hạnh phúc, lo lắng khi thấy đứa con nào vất vả mưu sinh mà cũng chả biết làm sao chỉ có thể bảo ban an ủi với ánh mắt buồn rầu và âu lo.
Tôi có nhiều anh chị em đồng nghĩa là ông có nhiều những đứa con để chăm lo nuôi nấng. Cuộc đời của ông là một chuỗi năm tháng vất vả và năng động trong thời buổi nghèo khó gian nan chỉ lo sao kiếm được bát cơm manh áo cho con cái ăn no mặc ấm những quyển vở cái bút để tới lớp tới trường. Ông đã làm đủ mọi nghề có thể xoay sở công việc theo thời cuộc , khi nào thì làm nghề gì, lúc nào thuận lợi kinh doanh là thực hiện miễn sao cứ ra thu nhập để nuôi nấng chúng tôi. Khi còn sống mẹ tôi đã kể cho tôi nghe những nghề nghiệp mà cha tôi đã trải qua như nghề đi đò dọc khắp các con sông trên miền đồng bằng miền Bắc, làm những lò vôi bên bến phà Tân Đệ rồi thợ may thợ chụp ảnh v.v… Những năm tôi còn tuổi ấu thơ nhưng đã bắt đầu nhận biết được sự việc thì tôi thấy ông mở lò làm bánh mì và làm ăn rất phát đạt một phần là thời đó bánh mỳ còn hiếm và lạ hơn nữa ông là người đầu tiên trong vùng mở lò nên hàng làm bán rất chạy, chính vì thế mà tên của ông với nghề này đã thành thương hiệu mà giờ đây vẫn rất nhiều người ở tầng lớp cao tuổi còn nhắc tới. Sau này khi nghề làm bánh thoái trào thì ông lại ra tận Hải Phòng mua quả nổ ngô và nhà tôi vài năm sau đó cứ nổ đì đùng từ một bơ ngô nổ ra được cả nửa bao tải bỏng để mẹ tôi mang đi chợ bán và kết hợp cả nổ thuê cho khách nữa.
Khi tuổi bố mẹ tôi đã cao sức khỏe không còn được dồi dào thì bố tôi còn xoay sở thêm một vài nghề nữa như làm hương làm bánh Tết nhưng không được thành công như ý xong cũng vẫn kiếm được cơm gạo nuôi chúng tôi, khi này các chị của tôi cũng đã đi thoát ly nhiều nên gánh nặng đè lên vai bố mẹ cũng đỡ đi phần nào. Bố tôi tuy là nông dân xong vì công việc mà ông đi đó đây nhiều nên có tư tưởng thông thoáng với con cái, ông luôn khuyến khích chúng tôi tự khẳng định mình và hướng cho con cái đi thoát ly chứ không muốn chúng tôi sống bằng nghề nông và vì thế chúng tôi lớn bé đều đã từng là công nhân ở khắp công trường xí nghiệp nhà nước trên khắp mọi miền chỉ có mỗi người chị cả vì lấy chồng ở quê tuổi đã nhiều thì mới ở lại.
Tôi là con trai thứ hai của ông và là con thứ tám trong nhà nhưng khi sống tới tuổi này tôi chợt nhận thấy mình có một cuộc đời giống hệt ông cứ như là một bản sao cuộc đời hoàn hảo, đó là phong cách sống tự lập không ngại khó chẳng chê việc và cũng làm đủ mọi nghề đi khắp mọi nơi xuôi Nam ngược Bắc miễn là những công việc đó trong tầm tay mà mình có thể làm. Tôi đã được bố mẹ ưu ái bởi trước đó các chị chỉ được học hết cấp hai là đi công nhân sư phạm còn tôi được học hết cấp ba xong sau khi tốt nghiệp tôi không đi học Trung cấp mà xung phong đi bộ đội thì ông buồn lắm nhưng chỉ thể hiện qua ánh mắt và những tiếng thở dài khi thấy con cái tự ý quyết việc vào đời mà không hỏi ý kiến mẹ cha. Giờ đây nghĩ lại tôi cứ thầm an ủi rằng âu cũng là bước khởi đầu của một sự khẳng định tự tìm cho mình một cuộc sống tự lập và cũng từ đó tôi tự vươn lên tìm cuộc sống cho mình mà không làm phiền muội mẹ cha nữa.
Hôm nay là ngày kỵ nhật lần thứ 18 của ông thì tôi cũng không thể về để vái lạy dâng hương trước linh hồn của cha xong tôi tin là ông không giận vì tôi là đứa con ngoan của ông và sống có ý thức và trách nhiệm. Tôi mãi mãi nợ ơn công sinh thành mà không bao giờ trả được nhưng cũng tự an ủi bản thân rằng mình cũng đã giúp được mẹ cha ít nhiều khi xưa Người đã tuổi già sức yếu. Tôi còn được cha răn dạy bao điều nhưng có một điều tôi thật sự tâm đắc và giờ đây dậy lại những đứa con của mình đó là hãy khẳng định mình trong cuộc sống, cố gắng tự lo cho bản thân tự tìm một cuộc sống thành đạt và hạnh phúc mà không phải lo lắng và đừng làm phiền đến tuổi già của bố mẹ là có hiếu rồi.
Từ nơi xa xôi mà con không về trong ngày giỗ bố con xin mãi mãi cúi đầu nhận tội trước vong linh người và lấy bài viết để bày tỏ lòng mình đến công ơn trời bể của cha đã sinh thành và dưỡng nuôi.