Cha tôi
- Chủ nhật - 03/11/2024 18:18
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này
CHA TÔI
(Nguyễn Phương Thủy)
Gần chín mươi năm về trước, trong một làng quê hiền lành chăm chỉ, dưới bóng tre xanh rậm rì dày đặc, trong mái nhà nóc rạ thơm vàng suộm nắng, cha tôi ra đời.
Cha tôi! Người là thầy giáo, người là cha hiền chăm sóc con cháu chẳng quản khó khăn. Mỗi lần gặp cha là hoa tươi, quả ngon, vật lạ, bánh trái… con thích gì cha dậy sớm ra chợ mang về. Mỗi lần gặp cha là vòng tay ôm thật chặt, như cháu Tố Uyên đã từng miêu tả „tưởng như niềm vui làm đau ông“. Mỗi lần gặp cha là gặp nụ cười tươi, vầng trán thông minh, bàn tay vung vẩy theo từng bước…
Cha tôi! Khi tuổi còn xanh, xanh non như da trời mỗi sớm, khi bình minh mới chạm khẽ vào hơi thở của đồng quê, chạm khẽ vào con sóng biển còn đang ngủ, chạm khẽ vào nhựa non căng trong búp lá… Khi ấy người là một cậu bé đẹp, hồn nhiên, nghịch ngợm… út ít… Cha tôi! Mẹ tôi kể rằng, cha đi học rồi, giờ ra chơi vẫn chạy về nhà… không phải để uống nước, ăn cơm mà là… bú mẹ, bú đứng. Bà nội tôi chiều cậu út của bà như thế đó. Cha thông minh, cha đẹp, cha hồn hậu và cha… hay gắt. Dễ hiểu thôi, cha yêu ghét rõ ràng, cha như tia nắng sớm không biết vẽ đường cong…
Cha tôi! Bao năm là người thầy. Tự thủa xưa khi đất nước còn trong chiến tranh lửa đạn, học trò của ông là những người lính ra đi cầm súng, là người trở lại ôn thi đại học, là người cao tuổi, là học sinh – bình thường – ngây thơ tuổi mới lớn như tôi và các bạn sau này. Mùa xuân 2023 tôi được nghe chú rể tôi tâm sự. Chú đã từng là cán bộ rất lâu năm và tín nhiệm trong ban tỉnh ủy thành phố Hải Phòng. Chú kể về „thời ấy“, một thời lửa đạn. Chú là học sinh bố tôi, sau đó tình nguyện ra chiến trường. Khi bình yên quay về vào đại học, chú đã tiếp cận được ngay bởi kiến thức toán chú đã học rất chắc chắn. Chú nói “bố cháu là thầy giáo toán giỏi nhất tỉnh Thái Bình“. Chuyện của chú, quãng đường đời của chú trong chiến tranh đã làm tôi xúc động, câu khen tự đáy lòng của chú đã làm tôi xúc động… Nhưng hơn nữa… khi tôi nhìn thấy đôi mắt cha tôi bỗng loáng nước long lanh, khi tôi nhìn thấy nét mặt cha tôi vừa mềm vừa sâu thăm thẳm… như một cây xanh yếu ớt, đã bao ngày bấm rễ thật sâu trong cát sỏi, thân đã xơ mỏng, nay gặp suối nguồn thơm sữa mẹ, vươn mình, rút ruột… khe khẽ một nụ hoa ngát mùi khao khát. Cha không nói gì, chỉ gần gật đầu cảm nhận. Tôi không nói gì, chỉ nâng niu, da diết với nụ hoa thơm ấy.
Cha tôi! Biết bao điều muốn kể. Cha luôn bên tôi, chia sẻ niềm vui với tôi. Cha theo tôi từng vần thơ, từng nỗi nhớ… Cha rung cảm với tôi, rung cảm với những tác phẩm thơ văn của các bạn tôi… Rồi cha cũng làm thơ… Bài hay, bài tào lao viết vội… như tia nắng sớm không biết giấu mình. Nhưng thật tự hào, cha đã là tác giả của ba bài thơ hay được Nhà Búp chọn đăng trong cuốn DUYÊN 2, nhà xuất bản Hội nhà văn đầu thu năm nay. Và hay hơn nữa, cha tôi không đứng một mình, ngay cả trong tập thơ này. Cùng tác giả là tôi, là mẹ tôi, là con gái tôi và các thành viên khác… những tâm hồn trong sáng, yêu người, yêu đời – nay – và mai sau!
Hôm nay, cách đây gần một thế kỷ - dưới mái nhà lợp rạ vàng suộm nắng – dưới lũy tre làng rậm rịt – cha tôi – út ít – chào đời! Cha ơi, con ngàn lần cảm tạ, cho con là con gái của cha!
02.11.2024