Duyên Phúc làng tôi
- Thứ sáu - 16/05/2025 10:24
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này


(Ảnh: Ánh Tuyết)
DUYÊN PHÚC LÀNG TÔI
(Nguyễn Ánh Tuyết)
Mai về Duyên Phúc đi chợ Thá.
Rồi ngược triền sông lên Tiên La
Đường nhãn mùa ong đang kết mật
Rưng rưng ...xao xuyến nhớ Hưng Hà.
Mai về Duyên Phúc lên Phương La
Mua tấm lụa quê biếu mẹ già
Nét lụa muôn đời mềm mại ấy
Dịu dàng cuốn hết cả hồn ta...
Mai về Duyên Phúc vui cùng mẹ
Ăn bữa cơm nhà gạo mới thơm
Con cá dưới ao sao béo ngậy.
Bát canh quê ôi! Đậm đà ngon.
Mai về làng cũ thăm gốc đa
Bến nước ngày xưa vẫn hẹn hò
Thăm cánh đồng làng thời chân đất.
Như gặp lại mình thủa ấu thơ.
Gốc gạo ngày xưa lở hoắm bờ
Tình ta đã thành chuyện...ngày xưa...
Vẫn luôn thương nhớ về Duyên Phúc
Bóng mẹ hình quê mãi chẳng nhòa…
(Mai về Duyên Phúc - Ánh Tuyết)
Chưa khi nào nhắc về Duyên Phúc làng tôi, lòng lại nhiều bồi hồi thế này.
Trong cơn biến động ba đào, có còn giữ được tên làng, cái tên đẹp vừa có duyên, vừa có phúc mà chúng tôi luôn tự hào nữa không làng ơi!
Thật ra, tên cũ của làng tôi là làng Ngoài, cái tên nôm cũng như làng Đước (Thị Độc), làng Thá (Nhân Cầu), làng Chàng (Đãn Chàng), làng Mòi (Thọ Mai)... làng Đồng Tu, tôi không biết tên nôm. Sáu làng hợp thành xã An Đồng, huyện Duyên Hà.
Cuộc đổi thay sáp nhập Hưng Nhân với Duyên Hà, xã tôi thành thị trấn Hưng Hà. Từ làng đổi thành khu cho nó ra chất thị trấn. Khu Duyên Phúc, khu Thọ Mai khu Nhân Cầu…
Riêng tôi vẫn thích gọi làng Duyên Phúc. Tôi khai lý lịch vẫn ghi sinh tại làng Duyên Phúc.
Vài chục đầu sách văn học và những tổng tập tôi làm chủ biên tôi vẫn tự hào khai mình sinh tại làng Duyên Phúc.
Từ lúc tôi được sinh ra nó đã là làng Duyên Phúc, cho dù tên huyện đã phải thay tên đến hai lần: Duyên Hà, Hưng Hà, đến trận ba đào này, cũng chẳng còn huyện, còn thị trấn nữa mà tự hào, mà thương…
Đêm đêm tôi xót xa...làng ơi, huyện ơi, tỉnh ơi…
Người già hay ngẫm ngợi,nhớ nhung, hoài niệm.
Vừa sóng thần, lại động đất, lại tiếp sóng thần… làm sao bây giờ làng ơi… huyện ơi...tỉnh ơi…
Rồi mai này đời sống được nâng cao. Nhưng quê hương chỉ có một. Tên mất đất còn, vừa buồn vừa vui. Con cháu nó mắng cho: già rồi cứ lẩm cẩm, tên gì chẳng được...
Ừ thì lẩm cẩm "liệu mai sau các con còn nhớ chăng" Quê mình Duyên Phúc tên làng.
Mong sao còn được cái tên làng,nó là hồn làng đấy các con ơi.
Sao bỗng dưng nhớ thương quê, thương làng đến thế!
Cây gạo ở đình làng Duyên Phúc đấy, nó là cây gạo trẻ, chứ gốc gạo cụ gắn với tuổi thơ tôi nó như một lão tướng thách thức với thời gian, nó là một phần hồn làng tôi, Kính nể cụ lắm.
Những ngày này càng thấy yêu quê biết chừng nào.
----------------------------
* Rất có thể tôi đã sai chính tả khi viết Đãn Chàng, hay phải là Đãn Tràng